Silent Witch: Bí mật của Phù Thủy Tĩnh Lặng - Chapter 1

Mở đầu: Hắc Long tại Wogan
——Một con Hắc Long đã giáng xuống dãy Wogan, thuộc Lãnh địa Bá tước Kerbec.
Tin dữ ấy không chỉ làm chấn động lãnh địa Kerbec mà còn lan khắp Vương quốc Rydill, nhấn chìm toàn bộ dân chúng vào cơn ác mộng kinh hoàng.
Rồng, bản thân nó chính là một tai ương. Chúng tàn sát gia súc, tấn công con người, đôi khi còn đủ sức hủy diệt cả một thành phố. Và trong số đó, Hắc Long lại là một đại họa mang tầm huyền thoại, chỉ mới hai lần gieo rắc kinh hoàng trong lịch sử Rydill.
Ngọn lửa của Hắc Long, thứ hỏa thiêng từ Địa phủ, có sức mạnh thiêu rụi vạn vật trên mặt đất. Người ta nói rằng, dẫu cho các Pháp sư trong vương quốc có hợp lực dựng nên kết giới phòng ngự kiên cố nhất, ngọn lửa khủng khiếp ấy vẫn sẽ nuốt chửng cả kết giới lẫn người thi triển, biến vùng đất nó đi qua thành bình địa hoang tàn.
Hai lần xuất hiện được ghi lại trong quá khứ đều để lại hậu quả tàn khốc: vô số thành trì bị xóa sổ, vương quốc gần như sụp đổ.
“Tiểu thư Isabell, dinh thự này không còn an toàn nữa rồi! Xin người hãy mau đến lánh nạn tại nhà mẹ người đi ạ!”
Nghe lời nói của hầu gái Agatha, Tiểu thư Isabell Norton nhà Kerbec chỉ nghiêm mặt lắc đầu.
“Không, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi nơi này.”
Isabell chỉ là một thiếu nữ mới bước sang tuổi mười lăm. Thế nhưng, gương mặt thanh tú cương nghị nhìn thẳng về phía trước lại ánh lên niềm kiêu hãnh sắt đá của một thành viên gia tộc Bá tước – những người đã đời đời bảo vệ mảnh đất này khỏi nanh vuốt loài rồng.
Tại miền Đông của Rydill, nơi thường xuyên hứng chịu Long Họa nhất, tồn tại một dòng dõi đã trường kỳ đối đầu với loài sinh vật đáng sợ ấy. Đó chính là gia tộc Bá tước Kerbec.
Lịch sử nhà Kerbec, chính là lịch sử của những cuộc chiến đẫm máu chống lại loài rồng.
Cho đến tận bây giờ, Isabell đã không biết bao nhiêu lần phải tận mắt chứng kiến thảm cảnh do rồng gây ra, nếm trải tận cùng nỗi đau thương mất mát. Hoa màu của những người dân kính trọng gia tộc bị giày xéo, nhà cửa tan hoang, và cả mạng người lẫn gia súc đều có thể bị cướp đi trong chớp mắt – cô đã phải nhìn những cảnh tượng đó, lặp đi lặp lại, khắc sâu vào tâm trí.
“Các Kỵ sĩ đang đổ máu nơi tiền tuyến. Cha ta cũng đang thân chinh chỉ huy ngoài mặt trận. Là con gái của người, ta không thể nào quay lưng bỏ mặc dân chúng mà chạy trốn được!”
Isabell dứt khoát tuyên bố, nét mặt khả ái thoáng vẻ u buồn khi nhìn sâu vào mắt người hầu gái.
“Agatha. Cảm ơn cô đã tận tụy phục vụ gia đình ta suốt bao năm qua. Ta cho phép cô rời đi.”
“Không, không thể nào, thưa Tiểu thư… Agatha này xin nguyện ở lại cùng người cho đến phút cuối cùng!”
Không chỉ riêng gia tộc Bá tước phải gồng mình chống chọi với Long Họa. Tất cả người dân trên mảnh đất này đều đã kề vai sát cánh cùng họ trong cuộc chiến sinh tồn ấy. Agatha, người hầu gái của Isabell, dù tuổi đời còn trẻ nhưng cũng sở hữu một trái tim quả cảm lạ thường.
Nhìn thấy sự kiên định trong mắt Agatha, Isabell chỉ biết nghẹn ngào nói lời cảm ơn.
Sớm muộn gì, Hắc Long cũng sẽ phá vỡ phòng tuyến của Kỵ sĩ đoàn, và khi đó, lãnh địa Kerbec sẽ chỉ còn là tro tàn. Dẫu vậy, Isabell vẫn quyết tâm bám trụ, bảo vệ tòa dinh thự này đến hơi thở cuối cùng. Khi cha vắng nhà, đây chính là sứ mệnh của cô.
“Tiểu thư Isabell…! Chị Agatha! Nguy rồi…!”
Cánh cửa bật tung mà không cần gõ, người xộc vào là Alan, em trai Agatha, một người giữ ngựa trong dinh thự.
Trong khi Isabell và Agatha còn đang nín thở chờ đợi tin xấu nhất, Alan, với gương mặt đỏ bừng vì kích động, hổn hển báo tin:
“Pháp sư từ Vương đô… đã đánh lui Hắc Long rồi!”
Tai Isabell như ù đi. Cô biết Long Kỵ sĩ Đoàn, đội quân tinh nhuệ trong việc săn rồng, đã được phái đến từ Vương đô để chi viện. Cô cũng hay tin có một Pháp sư đi cùng họ. Vị Pháp sư đó là một trong Thất Hiền Nhân, những người đứng đầu giới Pháp sư của Rydill. Danh hiệu của người ấy là…
“Là… một pháp sư đã một mình đẩy lùi Hắc Long!”
Thấy em trai không nén nổi phấn khích, Agatha nhíu mày nhắc nhở:
“Alan, em nói quá rồi. Dù là Pháp sư xuất chúng đến đâu, làm sao có thể một mình đẩy lui Hắc Long được chứ…”
“Thật mà chị! không cần Long Kỵ sĩ Đoàn hộ tống, một mình tiến vào dãy Wogan và đánh bại Hắc Long!”
Vảy rồng vốn cực kỳ cứng rắn, lại có sức kháng ma lực cao. Ma thuật thông thường gần như vô hiệu trước lớp phòng thủ đó. Muốn hạ gục chúng, chỉ có thể nhắm vào điểm yếu chí mạng là khoảng giữa hai lông mày hoặc nhãn cầu. Nhưng tấn công chính xác vào một mục tiêu đang bay lượn trên không trung là điều gần như không tưởng. Ngay cả Long Kỵ sĩ Đoàn dày dạn kinh nghiệm cũng phải vô cùng chật vật mới có thể tiêu diệt được một con rồng.
『Một mình làm được sao?』
Khó có thể tin, Isabell hỏi dồn:
“…Thiệt hại thế nào?”
“Không một ai thương vong!”
Thần dân yêu dấu của Isabell không ai phải bỏ mạng, thảm họa lịch sử đã được hóa giải. Nếu đây không phải là kỳ tích, thì còn gọi là gì?
“A…” Isabell khẽ thốt lên tiếng thổn thức. Đúng lúc đó, Agatha giật mình, ngẩng phắt đầu nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
“Khoan đã, kia là…!”
Isabell dõi mắt theo hướng nhìn của Agatha, một bóng đen lờ mờ hiện ra trên bầu trời. Thứ ban đầu trông như một đàn chim đang ngày một lớn dần. Khi đường nét của nó trở nên rõ ràng, Isabell cảm thấy máu trong huyết quản như đông đặc lại.
Cô mở tung cửa sổ, lao ra ban công. Mặc kệ tiếng gọi của Agatha, Isabell nhoài người qua lan can, ngước mắt nhìn lên bầu trời u ám.
“Kia là…! Dực Long…!”
Dực Long chỉ là loài hạ đẳng trong thế giới loài rồng, trí tuệ kém cỏi, không có khả năng phun lửa. Nhưng bộ móng vuốt sắc lẻm cùng tốc độ kinh hoàng của chúng vẫn là mối đe dọa chết người với con người. Những con Dực Long trưởng thành thường sống đơn độc, nhưng khi có một con rồng lớn mạnh hơn ở gần, chúng có xu hướng quy phục, tụ tập lại thành bầy dưới sự thống trị của kẻ đó.
Rất có thể, bầy Dực Long trên trời kia đã tập hợp lại dưới trướng Hắc Long tại Wogan. Và giờ đây, khi Hắc Long đã bị đánh đuổi, lũ Dực Long mất đi kẻ cầm đầu đã trút cơn thịnh nộ lên những kẻ đã hạ gục thủ lĩnh của chúng, nhe nanh múa vuốt đầy hung hãn.
Isabell vẫn bám lấy lan can, cố gắng đếm số lượng Dực Long. Khi con số vượt quá hai mươi, cô ngừng đếm, rời khỏi lan can.
Điểm yếu của rồng là giữa hai lông mày hoặc mắt. Muốn tiêu diệt Dực Long, phải kéo chúng xuống mặt đất. Người ta thường dùng những cây nỏ lớn bắn ra mũi tên gắn dây thừng, rồi dùng sức bò kéo chúng xuống, sau đó mới ra đòn kết liễu. Nói thì dễ, nhưng hạ gục được một con cũng phải trả giá bằng rất nhiều công sức, thậm chí là cả tính mạng. Huống hồ, đối mặt với một bầy hơn hai mươi con Dực Long cùng lúc là điều chưa từng xảy ra, ngay cả với gia tộc Kerbec dày dạn kinh nghiệm chiến đấu.
Tiếng kêu “Ken két” chói tai càng lúc càng gần, bầy Dực Long như một đám mây đen kịt che phủ bầu trời xám ngoét.
“Tiểu thư, vào trong mau!”
Ngay khi Agatha kéo tay Isabell, một cơn cuồng phong ập tới, cuốn lấy cả hai người. Đó là luồng gió do một con Dực Long bay sát lại dinh thự gây ra. Níu chặt lấy lan can để không bị hất tung, Isabell thấy rõ mồn một. Đôi mắt lồi to của con Dực Long đang găm chặt vào cô.
“A…” Isabell buông tiếng thở dài tuyệt vọng. Chính vào khoảnh khắc ấy.
Một cánh cổng đột ngột mở ra giữa không trung.
Cánh cổng ấy, còn lớn hơn cả cổng thành hay thân hình đồ sộ của Dực Long, được tạo nên từ luồng ánh sáng trắng tinh khiết. Vô số pháp trận phát ra thứ ánh sáng tương tự lơ lửng xung quanh nó.
Từ sâu bên trong cánh cổng vừa lặng lẽ mở ra, một luồng gió mạnh mẽ thổi tới, mang theo vô vàn hạt sáng li ti, lung linh như chính cánh cổng kia.
Ngọn gió trắng thuần khiết, Kẻ Báo Hiệu Mùa Xuân – đó là hơi thở của Sheffield, Tinh Linh Vương của gió, kẻ mang những danh hiệu mỹ miều ấy.
Triệu hồi Tinh Linh Vương. Một loại ma thuật tối thượng mà chỉ vài người trong vương quốc này đủ sức thi triển.
Hơi thở của Tinh Linh Vương, tuân theo mệnh lệnh của người sử dụng, hóa thành những ngọn thương sắc bén, xuyên thủng tầng mây dày đặc, chính xác găm vào giữa hai hàng lông mày của lũ Dực Long.
Lũ Dực Long thậm chí còn không kịp rú lên tiếng cuối cùng, chết tức tưởi mà chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, từng con một rơi rụng xuống mặt đất.
“Kia, là…”
Xác của lũ Dực Long khổng lồ rơi xuống cũng đủ tạo thành một mối nguy hiểm. Nếu bên dưới có người hay nhà cửa, thiệt hại sẽ càng thêm nghiêm trọng. Thế nhưng, những thân xác bị xuyên thủng giữa trán kia lại được bao bọc bởi luồng gió lấp lánh, nhẹ nhàng đáp xuống như những chiếc lá, chất chồng lên nhau gọn gàng tại một địa điểm duy nhất.
Thứ ma thuật tĩnh lặng và chuẩn xác đến kinh người đó được thi triển bởi một bóng người nhỏ nhắn đang đứng sừng sững trước núi xác rồng.
Người đó khoác trên mình chiếc áo choàng thêu kim tuyến lộng lẫy, mũ trùm kéo sụp che kín khuôn mặt, tay siết chặt cây trượng vàng óng dài hơn cả chiều cao cơ thể. Dưới chân, một con mèo đen trông như linh thú đang tinh nghịch vờn lấy vạt áo choàng.
Bóng người mặc áo choàng nhẹ nhàng bế con mèo lên, đoạn quay lưng lại với đống xác rồng, thong thả cất bước.
Tại Vương quốc Rydill, chiều dài cây trượng của một Pháp sư chính là thước đo đẳng cấp của họ. Và chỉ có vỏn vẹn bảy người – Thất Hiền Nhân – mới được phép sở hữu cây trượng dài ngang tầm vóc.
Vị Pháp sư nhỏ bé đã hạ gục cả bầy Dực Long kia, không ai khác, chính là niềm tự hào của giới Pháp sư Rydill, đỉnh cao của ma thuật.
Một trong Thất Hiền Nhân, .
“Ôi… Ôi…”
Ma thuật mà Isabell từng biết chỉ đơn giản là những luồng lửa hay gió bay thẳng đến mục tiêu. Rất mạnh, nhưng chỉ có vậy. Bắn trúng chính xác giữa hai hàng lông mày của Dực Long đang bay lượn, rồi nhẹ nhàng gom những cái xác khổng lồ rơi xuống một chỗ mà không gây tiếng động… Isabell chưa bao giờ được chứng kiến một loại ma thuật nào tinh tế và đẹp đẽ đến nhường này.
Gò má Isabell ửng hồng như đóa tường vi, cô đứng trên ban công, say sưa dõi theo phép màu mà vị cứu tinh vừa tạo ra.
Cùng lúc đó, ở một nơi không xa, một người đàn ông cũng đang lặng lẽ quan sát cảnh tượng ấy.
Hình ảnh nữ phù thủy thi triển thứ ma thuật tĩnh lặng và tuyệt mỹ kia khắc sâu vào đôi mắt màu xanh biếc của anh ta.
Thở ra một hơi đầy thán phục, người đàn ông khẽ thì thầm:
“Cuối cùng cũng tìm thấy rồi… thứ khiến ta phải say mê.”
Giọng nói ấy, tựa như kẻ vừa sa vào lưới tình, cháy bỏng một niềm đam mê mãnh liệt.
Chương 1: Người Cùng Khóa Đến Gây Khó Dễ
…Phùn phụt.
Monica, vẫn còn ngủ gục trên bàn với cây bút nắm chặt trong tay, mơ màng tỉnh giấc bởi một cảm giác mềm mại đang chạm vào má.
Cô nặng nề nhấc mí mắt, chạm phải đôi mắt vàng óng của một con mèo đen đang nhìn mình không chớp.
Con mèo đen, vốn đang dùng đệm thịt êm ái ấn nhẹ lên má Monica, thấy cô tỉnh giấc liền nhếch mép cười ranh mãnh như con người.
“Này Monica, sáng bảnh mắt rồi. Còn định ngủ tới bao giờ? Hay cô là công chúa, phải đợi hoàng tử đến hôn mới chịu dậy hả?”
Chẳng mấy ngạc nhiên trước con mèo biết nói, Monica dụi mắt rồi ngồi thẳng dậy.
Con mèo đen này là linh thú của cô, nó không chỉ hiểu tiếng người mà còn biết đọc chữ. Hễ có thời gian rảnh, nó lại dùng chân trước khéo léo lật từng trang sách, nghiền ngẫm tiểu thuyết phiêu lưu, đọc còn nhiều hơn cả Monica. Mấy câu như “nụ hôn của hoàng tử” chắc chắn là nó học được từ trong sách.
“…Ư… Chào buổi sáng, Nero. Sáng rồi à?… Mình đi rửa mặt đây…”
Monica uống cạn chỗ cà phê nguội ngắt còn sót lại trong cốc rồi đứng dậy.
Cô quay lưng lại với Nero, mở cánh cửa chính. Một làn gió heo may mang hơi thở cuối hè dịu mát lướt qua gò má.
Ngôi nhà gỗ ọp ẹp nằm sâu trong một ngọn núi hẻo lánh của Vương quốc Rydill. Đó là nơi Monica đang sống.
Xung quanh chẳng có lấy một bóng nhà dân, muốn đến ngôi làng gần nhất cũng phải cuốc bộ hơn một giờ đồng hồ.
Monica vòng ra sau nhà, dùng tấm thân nhỏ bé gắng sức kéo nước từ giếng lên.
Dạo gần đây, công nghệ cấp nước đã phát triển chóng mặt, không chỉ các thành phố lớn mà ngay cả những ngôi làng quanh đây cũng đã có nước máy, nhưng cái chòi lưng chừng núi này thì dĩ nhiên là không.
Vốn lớn lên ở thành phố, ban đầu Monica cũng thấy khá bất tiện, nhưng giờ đây cô đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống nơi căn nhà gỗ này. Quan trọng hơn cả, nơi đây tĩnh lặng và vắng bóng người.
Monica múc nước uống vào một cái xô, tiện tay thu dọn luôn bộ quần áo còn vắt vẻo trên sào phơi rồi quay trở vào nhà.
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía chiếc gương soi toàn thân dựng ở góc phòng.
Bị một người quen phàn nàn là nên để ý đến vẻ ngoài hơn một chút, chiếc gương đó đã được người ấy ép cô nhận lấy. Nó trông thật lộng lẫy, lạc lõng hoàn toàn giữa căn nhà tồi tàn này.
Chiếc gương sang trọng phản chiếu hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn, gầy gò trong bộ áo choàng cũ kỹ, mái tóc bù xù.
Dù đã mười bảy tuổi, thân hình cô vẫn gầy gò, xanh xao như người chết, chẳng hề tương xứng với tuổi thật. Mái tóc màu nâu nhạt được tết vội thành hai bím trông khô khốc, xơ xác hơn cả một mớ rơm. Dưới hàng tóc mái dài lòa xòa là đôi mắt tròn xoe với quầng thâm hiện rõ.
Thành thật mà nói, bộ dạng này thảm hại đến mức chẳng dám ló mặt ra đường, nhưng với Monica, kẻ đang ẩn dật trong căn nhà gỗ này, thì điều đó chẳng đáng bận tâm.
『À, mà hình như hôm nay là ngày nhận đồ tiếp tế hàng tháng…』
Vì mắc chứng sợ người lạ và không dám đi mua đồ ở cửa hàng, Monica đành nhờ người trong làng dưới chân núi mang thực phẩm và các nhu yếu phẩm khác lên cho mình.
Cô đang lưỡng lự không biết có nên tết lại tóc không thì có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Monica, tôi mang đồ ăn tới đây!”
Giọng nói trong trẻo, hoạt bát của một cô gái khiến Monica giật bắn mình, cô vội vàng kéo sâu chiếc mũ áo choàng xuống che mặt.
Trong lúc đó, Nero đã nhanh như cắt nhảy tót lên nóc tủ.
“Khách tới à. Vậy ta đóng giả mèo đây. Meo.”