Saishuu Heiki Yuusha ~Isekai de Maou wo Taoshita nochi mo Otonashikushite Ita no ni, Ikinari Shokei Saresou ni Nattanode Hangyaku Shimasu. Kuni wo Sutete Slow Life no Tabi ni Deta Nodesuga, Nanka Nariyuki de Shin Sekai no Maou ni Narisou desu~ - Chapter 2

“-Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại. Rốt cuộc là ý gì đây ạ, Hoàng tử Gioacoza Điện hạ? Bảo tôi là ‘kẻ phản nghịch’ ư? Bị vu cho một cái tội từ trên trời rơi xuống như thế này, Arsal tôi đây thực sự lấy làm tiếc.”
Nói thật thì, chỉ muốn chửi thẳng vào mặt: “Mày ngon lắm hả thằng khốn? Nói năng linh tinh coi chừng tao cho mày đi đời đấy,” nhưng tôi đã cố gắng giữ lời lẽ lịch sự nhất có thể.
Chuyện này đúng là sét đánh ngang tai. Tôi chưa bao giờ âm mưu tạo phản cả. Cái chức “Huấn Luyện Viên Chiến Đấu” được ban cho như một phần thưởng sau khi tiêu diệt Ma Vương, công việc thì nhàn, lương lại cao, quá hợp với tính tôi, chẳng có gì phải phàn nàn cả.
“Hừ, đừng có mà giả nhân giả nghĩa! Hôm trước, chẳng phải chính miệng ngươi đã nói sao! Lại còn nói ngay trước mặt ta nữa chứ!”
“Thưa, thần đã nói gì ạ?”
“Arsal, ngươi… Ngươi còn nhớ chuyện hôm trước, trong bữa tiệc rượu, khi ta hỏi ‘Nếu ngươi dùng hết sức thì có thể một mình chiếm được Vương quốc này không?’, đúng chứ?”
“-À, có phải là buổi liên hoan sau đợt huấn luyện dã ngoại không ạ?”
Hình như là chuyện của ba ngày trước. Tôi nhớ là có bị Hoàng tử say khướt hỏi chuyện đó. Mà hình như lúc đó, cậu ta còn nói kiểu rất nhún nhường là “Nếu thầy Arsal mà ra tay thật thì nước mình chắc tan tành trong nháy mắt nhỉ? He he he” thì phải.
“Đúng vậy. Lúc đó, ngươi đã trả lời thế nào?”
“Hình như là…”
Tôi vừa định lục lại trí nhớ thì Hoàng tử Gioacoza đã tự mình nói ra câu trả lời trước.
“‘Nếu tao mà ra tay thì nửa ngày cũng không cần. Hay là thử luôn cho mày xem nhé?’! Arsal, chính miệng ngươi đã nói như vậy!”
“Hầy…”
Dù sao cũng là tiệc rượu. Tức là không câu nệ lễ nghĩa. Để cho không khí thêm vui vẻ, hình như tôi cũng có nói mấy câu như vậy thì phải. Đương nhiên, đó chỉ là đùa thôi, chắc chắn tất cả mọi người có mặt lúc đó đều ngầm hiểu như vậy.
“Đúng là tôi có nói vậy thật. Thì sao ạ?”
“Thì sao, ngươi nói thì sao…!? ”
Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì giận của Gioacoza giật nảy một cái. Chà, xem ra mình đạp trúng mìn rồi.
“Đừng có đùa! Ngươi đã nói rằng nếu ngươi muốn thì có thể thống trị đất nước này! Đây không phải là ý đồ tạo phản thì là gì!”
Trước lời quát tháo đầy tức tối của Hoàng tử, tôi mỉm cười đáp lại:
“Gọi là đùa thôi ạ.”
Rồi, thế là xong. Xem ra cậu ta có hiểu lầm gì đó, nhưng đó chỉ là một câu nói đùa trong lúc uống rượu thôi. Đương nhiên không phải thật lòng.
[Nguồn: Yukiln.com]
Bởi vì-làm gì có chuyện tôi lại từ bỏ một công việc vừa nhàn hạ lương lại cao thế này để đi chiếm đoạt một đất nước rồi lao đầu vào chính sự chứ.
Không, không đời nào. Hoàn toàn không. Giống như một kẻ cầm dao vậy, có thể giết người và thực sự giết người là hai chuyện cách nhau một trời một vực.
“Đùa, đùa, đùa… Đừng có mà đùa nữa Arsaluuuuuuuuuuu-!!!”
Ối chà? Gì thế này, có chuyện gì vậy? Hoàng tử hét lên thất thanh.
“Dù là đùa hay thật, ngươi không biết phân biệt chuyện gì nên nói và không nên nói sao hả!! Không tha, ta không tha cho ngươi đâu Arsal! Khỏi cần giải thích! Ngươi có ý đồ tạo phản! Đây là sự thật không thể chối cãi!!”
Này này, vô lý quá rồi đấy. Tôi đã bảo là không phải rồi mà, cái kiểu gán tội này nó gượng ép quá đáng rồi còn gì?
Mà nói đi cũng phải lại, thằng nhóc Gioacoza này, từ bao giờ mà nó dễ nổi nóng thế nhỉ? Trong các buổi huấn luyện của tôi, đáng lẽ nó phải được rèn luyện tính kiên nhẫn lắm rồi chứ.
Bệ hạ Ogkāva khẽ giơ tay, ngăn cơn thịnh nộ của Hoàng tử lại.
“…Ngươi cũng nghe rồi đấy, Arsal. Chính con trai yêu quý của ta, Gioacoza, đã nói đến mức này. Trẫm không thể coi như không nghe thấy được. Ngươi đang âm mưu tạo phản-điều này đã không thể nào chối cãi được nữa rồi.”
Quốc vương vừa nói bằng giọng trầm thấp, vừa nhìn thẳng vào tôi. Cứ tưởng lão già này lẩm cẩm rồi, nhưng quả nhiên là người đứng đầu một nước. Ánh mắt ấy, cũng sắc bén ra phết đấy.
“Xin Bệ hạ chờ một chút. Thần đã nói đây là hiểu lầm rồi mà. Những lời thần nói chỉ là trong một bữa tiệc rượu, một nơi không câu nệ lễ nghi. Đương nhiên đó không phải là ý thật của thần.”
“Câm miệng!!”
Tôi vừa định giải thích lại thì đã bị một tiếng quát lớn chặn họng.
Đã bảo là nghe người ta nói đã mà.
Bệ hạ Ogkāva vừa vuốt bộ râu xồm xoàm-ngày xưa thì vàng óng, giờ già rồi nên bạc trắng hết cả-vừa nói:
“Mà nói cho cùng, ngươi là Dũng Sĩ đã đánh bại Ma Vương, nên trẫm mới đặc cách cho làm Huấn Luyện Viên Chiến Đấu, thế mà ngươi đã cống hiến được gì cho đất nước này? Từ đó đến nay, đừng nói là chiến tranh, ngay cả một cuộc xô xát nhỏ cũng không xảy ra, đất nước thái bình thịnh vượng. Như thế này thì ngươi chẳng khác nào một kẻ ăn hại! Đồ vô dụng!”
“Ăn hại…?”
Ối chà, câu này thì không thể bỏ qua được rồi. Hòa bình không tốt sao? Chiến tranh không xảy ra chẳng phải là điều tốt nhất rồi còn gì. Quân đội không có việc gì làm, chứng tỏ tình hình thế giới đang ổn định. Phải vui mừng vì điều này mới đúng, đằng này lại tức giận, đúng là nhầm lẫn hết chỗ nói.
Mày đáng chết vạn lần đấy, này.