Nidome no Yuusha wa Fukushuu no Michi wo Warai Ayumu - Chapter 2

Máu đã mất quá nhiều rồi, đến nỗi bây giờ ngay cả suy nghĩ của tôi cũng chẳng thể nào mạch lạc nổi nữa.
…Thế nên, những gì bật ra khỏi miệng tôi lúc này, chỉ còn là những từ ngữ đã khắc sâu vào tận cùng bản năng.
“À… Lũ chúng mày… Tao nhất định… sẽ giết sạch chúng mày…”
Tiếng “cạch” khô khốc vang lên một cách rõ ràng, báo hiệu chỉ số HP của tôi đã cạn kiệt hoàn toàn. Ý thức của tôi cũng theo đó mà chìm dần vào bóng tối sâu thẳm.
Tôi, Ukei Kaito, đã chết.
> Thông Điệp Hệ Thống: Chế Độ Hướng Dẫn chính thức kết thúc.`
> Thời gian đã trôi qua: 04 năm, 98 ngày, 17 giờ, 52 phút, 35 giây.`
> Hệ thống bắt đầu thực hiện xử lý thoái lui Level và Điểm Kinh Nghiệm dựa trên tổng thời gian đã trôi qua.`
> Do lượng Điểm Kinh Nghiệm cần thoái lui đã vượt quá tổng Điểm Kinh Nghiệm hiện có, Level của người chơi đã bị reset hoàn toàn về giá trị ban đầu.`
> Hệ thống ghi nhận khoản nợ âm hai mươi nghìn Điểm Kinh Nghiệm.`
> Giới hạn Level tối đa sẽ được thiết lập lại sau mỗi 10 Level, với Điểm Kinh Nghiệm đóng vai trò là chìa khóa để mở giới hạn.`
> Lượng Điểm Kinh Nghiệm cần thoái lui đã vượt quá giới hạn nợ cho phép.`
> Hệ thống bắt đầu thực hiện tước đoạt và xử lý thoái lui các Kỹ Năng tương ứng với phần Điểm Kinh Nghiệm thoái lui vượt quá giới hạn.`
> Quá trình thoái lui và tước đoạt Kỹ Năng đã hoàn tất. Toàn bộ Kỹ Năng của người chơi đã bị reset hoàn toàn về trạng thái ban đầu.`
> Do lượng Điểm Kinh Nghiệm cần thoái lui vẫn tiếp tục vượt quá giới hạn Kỹ Năng, hệ thống sẽ thực hiện xử lý thoái lui bằng cách tước đoạt các hình thái của Kỹ Năng Độc Đáo [Tâm Kiếm].`
> …Quá trình xử lý đã thất bại do có sự can thiệp từ hiệu ứng của [Thánh Kiếm Báo Thù].`
> Hệ thống quyết định ngừng xử lý tước đoạt, chuyển sang quy trình xử lý phong ấn dựa trên Điểm Kinh Nghiệm làm chìa khóa.`
> Quá trình xử lý phong ấn đã hoàn tất. 53 trên tổng số 58 hình thái của [Tâm Kiếm] đã bị phong ấn.`
> Việc bù trừ cho phần Điểm Kinh Nghiệm thoái lui vượt quá giới hạn đã kết thúc.`
> Hệ thống bắt đầu khởi động quá trình chuẩn bị quay ngược thời gian về điểm khởi đầu của Chế Độ Hướng Dẫn…. Quá trình chuẩn bị đã hoàn tất.`
> Hệ thống thực hiện quay ngược thời gian về điểm khởi đầu của Chế Độ Hướng Dẫn.`
**Chương 1: Cười nhạo thế giới lần thứ hai**
“Chào mừng ngài Dũng sĩ đã quang lâm đến… Gộc!”
[Nguồn: Yukiln.com]
Vừa hé mắt ra, thứ đầu tiên đập vào thị giác của tôi chính là cái bản mặt khả ố của con mụ mà tôi căm hận nhất trên đời. Không nói không rằng, tôi tặng ngay cho nó một cú đấm hết lực vào bụng.
Nắm đấm theo phản xạ tức thời của cơ thể đã găm thẳng vào vùng thượng vị của ả. Công chúa Alessia Ororulea, với mái tóc bạch kim đặc trưng khẽ lay động, lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, rồi ôm lấy bụng mà khom người xuống vì đau đớn.
Thật ra thì, mục tiêu ban đầu của tôi là nhắm vào mặt con khốn đó kia. Nhưng khốn nỗi, lúc đó tôi vẫn đang ngồi bệt dưới đất nên tay không thể nào với tới mặt ả được, lại thêm chẳng có chút thế nào để mà dồn lực cả, thành ra cú đấm vừa rồi chỉ là một đòn tấn công nửa vời mà thôi.
“Công… Công chúa Điện hạ!!”
Lũ hiệp sĩ đứng gần đó nhất thời đơ mặt cả ra, chẳng đứa nào hiểu nổi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ngay trước mắt chúng. Mãi một lúc sau, chúng mới cuống cuồng cả lên mà lao nhanh đến chỗ con Công chúa. Trong số đó, có vài tên còn vội vàng niệm xướng những câu chú chữa trị cấp thấp, ngay sau đó một vầng sáng mờ nhạt bao bọc lấy toàn thân ả ta.
Nhìn cái cảnh tượng đó, tôi không khỏi cảm thấy một nỗi khó chịu dâng lên trong lòng.
Dù cho cú đấm vừa rồi chẳng hề dùng đến vũ khí, cũng chẳng hề vận chút sức lực nào, lại càng không có bất kỳ loại ma thuật cường hóa hay chúc phúc khỉ gió gì hỗ trợ, nhưng đường đường là một Dũng sĩ như tôi đây, mà một đòn tấn công lại chỉ có thể gây ra được từng ấy sát thương cho một kẻ không thèm trang bị phòng ngự, cũng chẳng thèm cường hóa phép thuật phòng thân như con Công chúa đó thì đúng là một chuyện khó hiểu đến cực điểm.
Chỉ một nghi vấn vừa nảy ra trong đầu thôi, mà đã kéo theo đó là cả một tràng những thắc mắc rối rắm về cái tình hình kỳ quái hiện tại này.
“Ừm ưm? Rốt cuộc là cái thế quái nào đang diễn ra ở đây vậy? Mình đang mơ à? Hay đây là cái màn đèn cù kéo quân thường thấy trước khi chết?”
Rõ ràng là tôi đã chết toi rồi kia mà, thế mà bây giờ nhìn xuống người mình, tôi lại chẳng hề thấy có bất kỳ một vết thương nào cả.
Cái thanh ‘Bảo Kiếm Sát Bất Tử Giả’ đáng lẽ ra vẫn đang cắm phập trên lồng ngực tôi từ lúc trước cũng đã biến mất tăm mất dạng, thậm chí cái bộ đồ mà tôi đang mặc trên người lúc này cũng chẳng phải là bộ quần áo mà tôi đã mặc ngay trước thời khắc sinh tử đó nữa.
Đó là bộ đồ màu đen tuyền mà tôi đã từng mặc vào bốn năm về trước, cái ngày mà tôi lần đầu tiên đặt chân đến cái thế giới chết tiệt này để bắt đầu cuộc hành trình khốn nạn của một Dũng sĩ.
Nói chính xác hơn, đó chính là bộ đồng phục của trường cấp ba mà tôi, Ukei Kaito, đã từng theo học khi còn ở thế giới cũ.