Mithril Reijou to Warawanai Mahoutsukai - Chapter 2

Tôi đã không thể có được một Lễ Ra Mắt đúng nghĩa. Và cho đến tận bây giờ, điều đó vẫn là một sự thật phũ phàng.
Vốn dĩ, so với một tiểu thư quý tộc tiêu chuẩn, tôi thuộc dạng hơi nghịch ngợm quá đà, nên cũng thấy ba cái lễ nghi rườm rà đó phiền phức chết đi được, thành ra cũng chẳng buồn để tâm đến làm gì.
“…Gay go rồi, phải cuống cuồng đi tìm việc làm ngay mới được!”
Hôn ước với Harold giờ đã thành dĩ vãng. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, nguồn trợ cấp từ nhà Bá tước cũng theo đó mà bốc hơi. Chuyện đất đai lãnh địa thì còn có thể xoay xở cầm cự, chứ cuộc sống thường nhật thì chắc chắn sẽ lâm vào cảnh túng thiếu cùng cực.
Muốn thoát khỏi cái viễn cảnh ảm đạm đó, chỉ còn một con đường duy nhất: đi làm.
Nếu là một tiểu thư khuê các thứ thiệt, chắc sẽ thất kinh hồn vía mà la lên “Trời đất ơi, đi làm ư?!” Nhưng tôi thì ngược lại, lại khá là mê cái việc lao động chân tay này. Chuyện gì cũng có nguyên do của nó cả.
Ấy là bởi vì, tôi giữ trong mình những ký ức từ tận kiếp trước, từ lúc còn là một hài nhi đỏ hỏn. Tôi đã từng lớn lên như một cô gái bình thường ở một thế giới hoàn toàn khác, và ngay cả ở thế giới đó, tôi cũng khoái đi làm. Bởi vì những món đồ mua được bằng chính đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình nó luôn có một giá trị đặc biệt không gì sánh bằng. Tiền bạc mình cực nhọc làm ra thì tự khắc sẽ biết quý trọng mà chi tiêu, những vật phẩm mua được cũng sẽ được nâng niu giữ gìn. Hồi đó tôi đi làm thêm, may mắn gặp được nhiều cô bác đồng nghiệp xởi lởi tốt tính nên công việc cũng thuận buồm xuôi gió. Cha mẹ tôi ở kiếp đó cũng luôn động viên, rằng sinh viên đi làm thêm để cọ xát với xã hội là một điều vô cùng bổ ích.
Cuộc đời tôi ở kiếp đó vốn dĩ đã rất vui vẻ và trọn vẹn, cho đến khi không may gặp phải một tai nạn giao thông trên đường đi làm thêm về.
Harold từng bĩu môi bảo: “Con gái nhà quý tộc mà phải nai lưng ra làm việc vì tiền thì thật là mất mặt,” nhưng giờ đường ai nấy đi rồi, tôi cũng chẳng thèm chấp mấy lời đó nữa. Bị hủy hôn đột ngột, nói không sốc thì là nói dối, nhưng xét về phương diện tình cảm trai gái lãng mạn, thì tôi cũng chưa từng thật lòng yêu anh ta. Đó có lẽ là niềm an ủi duy nhất trong tấn bi kịch này.
Còn chuyện hủy hôn rắc rối kia, cứ giao cả cho chú tôi giải quyết là xong.
*Bốp!* Tôi dùng cả hai tay vỗ mạnh vào má mình, lấy lại tinh thần.
[Nguồn: Yukiln.com]
“Được rồi! Chiến thôi! Đi làm nào!”
Tôi siết chặt nắm tay, lòng tự nhủ phải cố gắng.
Mistaria Lillfarde, vừa tròn 18 xuân xanh. Là trưởng nữ của dòng dõi Tử tước Lillfarde đang trên bờ vực lụi tàn, và không hiểu vì một lẽ huyền diệu nào đó, lại mang trong mình một trải nghiệm hơi bị khác người: chuyển sinh từ một thế giới khác đến đây.
◇◇◇
Nơi đây là Thủ đô Hoàng gia Ygrandje, trái tim của Vương quốc Eustalia. Trong một góc khiêm tốn của Vương Thành nguy nga, nơi Quốc Vương Bệ hạ ngày đêm thiết triều, tọa lạc một tổ chức đặc biệt mang tên Đội Pháp sư Hoàng gia.
Đội Pháp sư này được chia thành ba nhánh riêng biệt, và một trong số đó, chuyên về nghiên cứu những lĩnh vực hắc ám như lời nguyền, các trạng thái tâm thần bất thường, và độc thuật, được biết đến với cái tên 『Tử Thủy』, đồng thời cũng mang một biệt danh không mấy mỹ miều: Ma Quật.
Như đã đề cập trước đó, Tử Thủy chủ yếu vật lộn với những loại ma pháp đầy rẫy hiểm nguy như lời nguyền, các chứng bệnh tâm thần dị biến và những loại độc dược chết người. Chính vì vậy, phòng ốc nghiên cứu của các pháp sư thuộc biên chế nơi đây thường xuyên ở trong một tình trạng hỗn loạn kinh hoàng, vương vãi dấu vết của ma thuật và các cuộc thí nghiệm dang dở. Khu vực sinh hoạt chung thì may ra còn tươm tất được đôi chút. Chứ hễ bước chân vào không gian làm việc cá nhân của vị nào vị nấy, thì ôi thôi, bẩn thỉu đến không nỡ nhìn.
Các vị pháp sư ở đây, tuy rằng tài năng ma pháp thì thuộc hàng xuất chúng, không ai sánh bằng, nhưng oái oăm thay, những cá nhân kiệt xuất quy tụ tại Tử Thủy này lại có một đặc điểm chung là cực kỳ, cực kỳ kém cỏi trong những việc mà họ không có hứng thú. Và hiển nhiên, đa phần bọn họ đều thuộc dạng siêu lười trong khoản dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc. Đồ vật đã qua sử dụng thì làm sao có chuyện tự dưng nó lại sạch sẽ tinh tươm cho được.
Hậu quả là, khu vực được phân bổ cho đội Tử Thủy ngày càng trở nên dơ dáy, bừa bộn đến mức hoang tàn. Chưa kể, đôi khi người ta còn phát hiện ra những vật thể bí ẩn không rõ hình thù nằm chỏng chơ khắp nơi, sản phẩm của những cuộc thí nghiệm bị bỏ quên giữa chừng. Chính vì lẽ đó, nơi này mới bị thiên hạ gán cho cái tên Ma Quật.
Và người đầu tiên cảm thấy nhức mắt trước tình trạng này, không ai khác, chính là các vị Đội trưởng của hai đội pháp sư còn lại.