Me ga Sametara Tougoku sareta Akujo datta - Chapter 1

Ác nữ thức giấc trong ngục tù
-Chao ôi, sao người mình cứ nhẹ bẫng thế này.
Cảm giác dễ chịu một cách kỳ lạ, một cảm giác mà tôi chưa từng quen, khiến tôi lơ mơ mở mắt. Trước mặt tôi, một trần nhà xa lạ hiện ra.
“…Ủa? Đây… là đâu thế này nhỉ…”
Mới một khắc trước, tôi còn đang cuộn tròn tấm chăn rách, run rẩy ngủ trên nền nhà lạnh cóng, vậy mà giờ đây, khi tỉnh giấc, tôi lại thấy mình đang nằm gọn trong một chiếc giường ấm áp lạ thường, mềm mại như thể đang trôi giữa những áng mây bồng bềnh trong mơ.
“Tỉnh rồi hả?”
Ngay khi tôi còn đang bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì, một giọng nói trầm ấm mà sắc lẹm bất ngờ vang vọng. Giật nảy mình vì có người, tôi vội nhìn về phía giọng nói ấy. Và kia rồi, đứng sừng sững trước mặt tôi là một vị kỵ sĩ với dung mạo đẹp đến nghẹt thở.
Mái tóc đen tuyền, óng ả như nhung. Đôi mắt hai mí, xếch dài, ánh lên màu xanh biếc tựa ngọc bích.
Hàng mày chau lại đầy vẻ uy nghiêm, sống mũi cao thẳng tắp.
Ôi chao, trông ngài ấy chẳng khác nào vị kỵ sĩ hào hoa bước ra từ cuốn truyện tranh cũ sờn gáy mà ngày bé tôi mê mẩn đọc đi đọc lại không biết chán. Vẻ đẹp ấy thực đến nỗi khiến tôi ngỡ như ngài ấy vừa hiện hữu từ chính trang truyện ấy vậy, bất giác, tôi nín lặng, tim đập thình thịch.
Ấy thế nhưng… có vẻ như vị kỵ sĩ kia nhận ra tôi – kẻ mang cái danh khét tiếng “Nỗi Nhục Nhà Olcott”.
Ánh mắt ngài ấy ném về phía tôi chẳng khác nào đang nhìn đám nấm mốc xám xịt mọc lên từ mẩu bánh mì cuối cùng, một ánh mắt chứa đầy sự ghê tởm, khinh bỉ.
“Ơ… thưa ngài. Chuyện này… rốt cuộc là thế nào vậy ạ…?”
Dù trong lòng thấy hơi run, tôi vẫn cố lấy hết can đảm để hỏi. Đáp lại, đôi mắt xanh biếc kia lại càng thêm phần sắc lạnh, tựa như hai lưỡi dao. Khẽ buông một tiếng thở dài như thể “Đúng là đồ lì lợm, đến nước này còn già mồm,” ngài ấy lườm tôi một cái sắc như dao cạo.
“Tiểu thư Violet Elford, tội lỗi của cô không thể nào dung thứ được nữa rồi. Ngay cả Bệ hạ, cuối cùng Người cũng đã hoàn toàn thất vọng và từ bỏ cô. Dám cả gan gây chuyện với hôn thê của Điện hạ, đúng là một hành động ngu xuẩn không thể tả!”
“Violet… Elford? Rồi cả… Điện hạ nữa?” Tôi ngơ ngác lắp bắp.
“…Chắc cô thừa biết rồi đấy, nhưng hạng người như ta đây không dễ bị lừa bởi cái trò diễn tuồng vụng về, rẻ tiền đó của cô đâu.”
Nói đoạn, vị kỵ sĩ lại phóng một cái nhìn đầy khinh bỉ về phía tôi.
[Nguồn: Yukiln.com]
Có lẽ là ngài ấy nhầm tôi với ai đó rồi, tôi thầm nghĩ, nhưng quả thực vẫn chưa thể nào hình dung nổi tình huống trớ trêu này.
Nữ Công tước Violet Elford à? Ngay cả một đứa chưa từng một lần bước chân ra khỏi cổng dinh thự như tôi cũng đã từng nghe danh rồi.
Chẳng phải người đời vẫn đồn rằng cô ta là một ả ác phụ diễm lệ bậc nhất thiên hạ, nhưng đồng thời cũng là kẻ có tâm địa thối nát nhất trên đời đó sao – thối nát hơn cả tôi, kẻ bị người ta réo gọi là Nỗi Nhục Nhà Olcott này, không biết bao nhiêu lần.
“Bao năm qua, với tư cách là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí hôn phu của cô, chính mắt ta đây đã phải chứng kiến không biết bao nhiêu là hành vi xấu xa, độc địa của cô rồi. …Thế nên, Thái tử Điện hạ đã đích thân ra lệnh cho ta phải giám sát cô thật chặt, bởi ngài ấy thừa biết rằng một kẻ như ta sẽ không đời nào động lòng trắc ẩn với cô.”
“Hôn phu ư? Giám sát nữa?”
Một vị hôn phu sáng giá, nổi tiếng dù là ác nữ đi chăng nữa, với một đứa như tôi – một đứa con gái bị đồn là xấu xí, chỉ biết ru rú trong xó nhà, sao có thể nhầm lẫn được cơ chứ? Hay là thị lực của ngài ấy thực sự có vấn đề nhỉ, có lẽ mình nên tiện tay điều chế cho ngài ấy một ít thuốc nhỏ mắt mới được… Vừa vẩn vơ nghĩ, tôi vừa vội vàng chối đây đẩy.
“Ơ, thưa ngài. Ngài chắc chắn là nhầm người rồi. Tôi đây… tôi chỉ là một đứa chuyên nhốt mình trong phòng thôi, hoàn toàn không phải là hôn thê của ngài, tôi thực sự…”
“…Cô đúng là loại người hạ tiện đến mức đó sao?”
Vị kỵ sĩ nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, khẽ thở hắt ra một hơi rồi liếc xéo tôi.
“Dù cho cô có tài năng ma thuật cao cường đến đâu đi chăng nữa, thì tòa tháp này cũng đã được chính tay Đại công tước gia cố bằng thuật Phong Ma rồi. Đừng có mơ mà trốn thoát khỏi đây.”
Dứt lời, vị kỵ sĩ quay gót, sải bước ra khỏi phòng. Tiếng then cài cửa vang lên một tiếng “cạch” khô khốc.
“Trời ơi… phải làm sao bây giờ đây…”
Xem chừng mình đã bị hiểu lầm một cách tai hại rồi. Rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì đã xảy ra thế này, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không thể nào đoán ra nổi.
Trong cơn bối rối tột cùng, tôi bất giác đưa tay lên chạm vào má mình – rồi chợt nhận ra có điều gì đó bất thường, liền vội vàng cúi xuống nhìn kỹ lòng bàn tay.
Một bàn tay nõn nà, trắng trẻo, rõ ràng là chưa từng một lần phải mó vào việc nặng. Móng tay không biết từ lúc nào đã trở nên dài thon, được sơn một màu đỏ rực chói mắt và còn được đính đá quý lấp la lấp lánh.
Tôi vội nhìn xuống người mình.
Khoác trên người tôi lúc này là một chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm lộng lẫy mà tôi chưa từng được trông thấy bao giờ. Kiểu cách lòe loẹt này chắc chắn không phải là gu của con em gái khác mẹ kia rồi, nhưng ẩn sau lớp xiêm y diêm dúa ấy là một vóc dáng tuyệt mỹ mà không gì có thể che giấu nổi.