Majo to Ryouken: Witch and Hound - Chapter 2

Tôi rón rén nhòm vào, thì ra là một bầy mèo con đang túm tụm với nhau trong bụi cỏ rậm rì, còn mèo mẹ thì nằm dài bên cạnh, ôm đám con thơ vào lòng. À, thì ra Noah mang phần sữa với bánh mì của mình ra đây để chia cho lũ mèo này đây mà.
Vừa thấy bóng tôi, Noah đã hốt hoảng đứng phắt dậy, mặt cúi gằm vẻ có lỗi lắm, rồi lí nhí nói: “Chuyện này… chị làm ơn giữ kín giúp em với ạ.”
Tôi khẽ gật đầu, “Ừ, tất nhiên rồi.” Con bé lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nở một nụ cười tươi rói.
Ấy là lần đầu tiên tôi được thấy, cái cô bé xinh đẹp, ít nói và có phần lạnh lùng, trông cứ như một nàng búp bê cổ điển ấy, lúc cười lên lại để lộ chiếc răng khểnh xinh xắn đến thế.
Kể từ dạo ấy, hai đứa chúng tôi lại càng thân thiết hơn, cùng nhau san sẻ phần sữa với bánh mì để mang ra cho lũ mèo.
Dù Noah nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng trông con bé lại có vẻ thanh tao, chững chạc lạ thường, chẳng hề giống một đứa trẻ xuất thân từ kiếp nô lệ chút nào. Thỉnh thoảng, tôi cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú với hàng mi dài cong vút của nó, rồi lại thả trí tưởng tượng bay bổng, tự hỏi không biết có khi nào con bé thực ra lại là tiểu thư khuê các của một gia đình quý tộc nào đó đã sa cơ thất thế hay không nữa…
Khi tôi đem những ý nghĩ viển vông ấy ra kể cho Noah nghe, con bé mới chịu hé lộ cho riêng mình tôi xem chiếc gương tay của nó.
Ấy là chiếc gương màu trắng muốt mà nó vẫn thường ôm khư khư trước ngực kể từ ngày đầu tiên bước chân vào dinh thự này. Nhìn kỹ mới thấy, đó quả thực là một vật phẩm vô cùng quý giá. Mặt gương được đánh bóng một cách hoàn hảo, còn phần tay cầm thì được chạm trổ tinh xảo hình một con bạch xà tuyệt đẹp đang uốn lượn.
Lật mặt sau của chiếc gương ra, tôi để ý thấy ở phía dưới có khắc một dòng chữ nhỏ xíu: “A.Fygi”. Noah quả quyết rằng, nhà Fygi này mới chính là dòng dõi thực sự của nó. Rằng gia tộc họ từng là quý tộc hiển hách, nhưng nay đã suy vong, không còn lưu lại dấu vết gì nữa.
Con bé có đang nói thật không, hay chỉ đơn giản là đang hùa theo những tưởng tượng bay bổng của tôi? Mà thực ra, thật hay giả đối với một chuyện chẳng thể nào kiểm chứng được thì có hề gì. Bởi vì dù là dối trá hay sự thật phũ phàng, vẻ đẹp thoát tục của Noah vẫn không hề thay đổi, và những lúc được trò chuyện cùng con bé, đối với tôi, luôn là những khoảnh khắc vô cùng vui vẻ, thoải mái.
Chỉ có điều, lẽ ra lúc đó tôi phải cẩn trọng hơn, cảnh giác hơn với mọi thứ xung quanh mới phải. Chính cái sự nông nổi, thiếu suy nghĩ của tôi đã vô tình tạo ra một cái cớ không thể hoàn hảo hơn cho Phu nhân, người đàn bà vốn dĩ đã luôn muốn tống khứ Noah ra khỏi cái dinh thự chết tiệt này.
Thời ấy, người ta vẫn hay gọi tôi là Piggy.
“Này Piggy, mày với con ranh đó lén la lén lút làm cái trò mèo gì thế hả?”
Phu nhân ném cho tôi một câu hỏi sắc như dao, đúng lúc tôi đang cẩn thận búi mái tóc vàng óng mượt của bà ta lên thật cao, chuẩn bị xiêm y cho bà đi dự tiệc ở cung đình.
“Tao nghe nói dạo này sau mỗi bữa ăn mày lại biến mất tăm mất dạng phải không? Còn có người thấy mày với con bé đó cứ thậm thụt, lén lén lút lút đi ra ngoài dinh thự nữa cơ đấy. Nói! Hai đứa bay làm gì?”
“Dạ… cái đó, thưa Phu nhân…”
Tôi thực sự phân vân, lưỡng lự vô cùng. Có nên nói thật với bà ta cái bí mật nho nhỏ của hai đứa, rằng chúng tôi chỉ đơn giản là mang sữa với bánh mì ra cho lũ mèo hoang đáng thương trong vườn ăn hay không đây?
Nhưng mà, có lẽ, Phu nhân thực ra đã biết tỏng mọi chuyện từ đời tám hoánh nào rồi cũng nên.
“Đừng nói với tao là hai đứa bay lại cả gan lén lút đem đồ ăn cho cái lũ mèo hoang bẩn thỉu ấy nhá?”
“Ơ… dạ…”
Phu nhân, người đàn bà vốn đã luôn nghi ngờ cái mối quan hệ mờ ám giữa Noah và Ông chủ, từ lâu đã rình mò, tìm kiếm một cái cớ, một lý do chính đáng để có thể danh chính ngôn thuận hành hạ Noah, rồi tống cổ con bé ra khỏi nhà.
[Nguồn: Yukiln.com]
“Này Piggy, nghe tao bảo này. Con ranh đó ấy, tao nghĩ không khéo nó lại là phường yêu ma quỷ quái gì đấy.”
Vừa nói, Phu nhân vừa tự tay chấm thêm một nốt ruồi duyên lên gương mặt xinh đẹp đang phản chiếu trong chiếc gương ba cạnh, giọng điệu thì thản nhiên như không, cứ như thể đó chỉ là một chuyện vặt vãnh, chẳng đáng để bà ta bận tâm.
Phù thủy – khỏi cần phải nói nhiều, hạng người đó chính là thứ yêu nữ bất chấp lễ giáo, tự tung tự tác sử dụng ma thuật hắc ám, làm đủ mọi điều xấu xa tàn độc chỉ để thỏa mãn lòng tham không đáy của bản thân. Nói tóm lại, đó chính là thứ tai ương, là nguồn cơn của mọi bất hạnh trên đời.
Thấy tôi sợ đến tái cả mặt mày, Phu nhân lại thủng thẳng kể cho tôi nghe câu chuyện mà bà ta vừa hóng được ở buổi tiệc hôm trước. Ấy là chuyện về một ả phù thủy với cái lưỡi màu đỏ máu ghê rợn, hiện đang làm mưa làm gió, gây náo loạn cả một vùng ở xứ phương Nam.
Ở nước Cộng hòa Inaterra xa xôi tận phương Nam – chính xác là tại cái thành phố cảng nhộn nhịp tên Sauro ấy.
Có một con bé nô lệ, sau khi được mua về một dinh thự nọ, đã ra tay tàn sát toàn bộ những người sống trong đó, rồi vơ vét sạch sành sanh vàng bạc châu báu. Nghe người sống sót sau thảm kịch đó kể lại, thì con bé ấy đứng giữa một đống xác chết la liệt, tay còn lăm lăm ôm một cây Đại liềm bằng bạc. Và cái lưỡi nó thè ra liếm mép, đỏ một màu ghê rợn, tựa như máu tươi vậy.
Mà cái thành phố cảng Sauro, nơi xảy ra vụ án kinh thiên động địa đó, lại chính là nơi Ông chủ đáng kính của chúng ta vừa mới ghé qua để thu mua gia vị về.
Phu nhân nói như đinh đóng cột, rằng con bé nô lệ tên Noah mà Ông chủ mang về, đích thị là cái con “Phù thủy Lưỡi Đỏ Thẫm” khét tiếng đó chứ không ai khác.
“Không thể nào có chuyện đó được, thưa Phu nhân…” tôi vội vàng thanh minh. “Lưỡi của con bé Noah đâu có màu đỏ thẫm như vậy.”
Ấy thế mà Phu nhân chỉ nhìn tôi, rồi bật cười khanh khách: “Đồ ngu Piggy này.”
“Nếu con ranh đó thật sự là phù thủy, thì việc nó dùng phép biến màu cái lưỡi để che mắt thiên hạ chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”
“Vậy thì… quả thực là không có cách nào để xác định được Noah có phải là phù thủy hay không, thưa Phu nhân.”
“Phải đấy. Chỉ nhìn màu lưỡi thì làm sao mà biết được… Nhưng mà này, lũ phù thủy chúng nó còn có những đặc điểm nhận dạng khác nữa cơ mà, đúng không? Nào là không biết đau này, ném xuống nước không chìm này…”
Phu nhân đưa ngón trỏ thon dài lên mân mê cằm, đầu hơi nghiêng nghiêng ra vẻ đăm chiêu.
“À, hình như còn có cái trò này nữa thì phải. Lũ phù thủy chúng nó hay lén la lén lút nuôi Linh thú… Đấy, chính vì thế nên tao mới phải hỏi mày cho ra nhẽ, Piggy à. Mày với con bé đó, hai đứa bây lén lút đi đâu, làm gì với nhau hả?”
Tôi bất giác rùng mình, toàn thân run lên cầm cập, đến nỗi đánh rơi cả chiếc lược đang cầm trên tay.
“Không nói được thật hả, Piggy?”
Phu nhân cúi xuống nhặt chiếc lược tôi vừa làm rơi lên, đoạn đưa lại cho tôi, rồi kề sát tai tôi mà thì thầm, giọng nhỏ như tiếng rắn rít:
“Thế thì, mày cũng là… phường yêu nữ, đồng bọn với nó, đúng không?”
“Không phải! Con… con không phải…”