Majo to Ryouken: Witch and Hound - Chapter 1

1
“Phù thủy ấy à, chẳng biết đau là gì.”
Lời đồn đại ghê rợn đó cứ vo ve bên tai, thành thử, Phu nhân mới sai đám con hầu chúng tôi lôi ra một cây roi ngựa. Loại ngắn cũn cỡn, thứ đồ chơi để đám quý tộc quất ngựa mua vui ấy.
Vừa dùng cái roi da con con đó gõ gõ vào lòng bàn tay, Phu nhân vừa ung dung đứng trước mặt Noah. “Hừm, xem nào, nên dày vò con nhãi này ra sao đây nhỉ…” Bà ta nhếch mép cười một cái rõ hiểm, cái giọng thì ngọt xớt mà độc địa làm người ta phải rùng mình.
Con bé Noah bị trói cứng ngắc trên ghế, cứ oằn người giãy giụa, miệng thì phát ra những tiếng gầm gừ “Grừừừ!”, “Khẹc khẹccc!” man dại, chẳng khác nào một con thú hoang bị dồn vào đường cùng. Giận dữ? Hay là khiếp đảm tột cùng? Thật khó mà đoán được.
Nó có gào lên cái gì đó, nhưng cái bịt miệng đáng nguyền rủa kia đã chặn hết rồi, chẳng nghe được chữ nào cho ra hồn… Đôi mắt nó trợn ngược lên, hai má đỏ phừng phừng. Cái bộ dạng cuồng nộ ấy của nó như muốn ăn tươi nuốt sống cả Phu nhân lẫn đám tôi tớ khúm núm chúng tôi, lúc đó đang run rẩy đứng nép sát tường.
Căn phòng ấy, ngày thường là chỗ để đám con hầu chúng tôi thay đồ, sửa soạn. Mấy cái gương ba mặt thì xếp dọc tường, còn trên bàn phấn, son phấn với lược chải cứ vứt lỏng chỏng, bừa bãi phát sợ.
Trong phòng khi ấy, ngoài đám con hầu chúng tôi ra, còn có cả lão Quản gia trưởng, mấy tay Cảnh lại mặt lạnh như tiền của thành phố, rồi cả Cha xứ đáng kính nữa.
Ấy thế mà, tuyệt nhiên chẳng có lấy một tiếng động. Tất cả đều câm như hến. Chỉ có tiếng chiếc ghế đáng thương cứ “ken két, kèn kẹt” mỗi khi con bé Noah bị trói chặt trên đó vặn vẹo tấm thân tội nghiệp, một thứ âm thanh khô khốc, đơn độc vang vọng giữa căn phòng tĩnh lặng đến rợn người.
Và rồi, cái mà người ta vẫn hay gọi là “phiên tòa phù thủy”, một trò hề do chính Phu nhân đạo diễn, đã chính thức bắt đầu như thế đó.
“Mi có phải là phù thủy hay không, cứ để cây roi này nói chuyện với cái thân xác dơ bẩn của mi là biết liền!”
Phu nhân buông một câu sắc lẻm, lạnh hơn cả băng giá.
Phù thủy không biết đau – vậy nên, nếu mày muốn thanh minh cho cái dòng giống quỷ quái của mày, thì cứ việc gào lên đi, cứ làm như mày đau đớn lắm xem nào! Vừa dứt lời, bà ta liền túm lấy vạt chiếc áo phục vụ tả tơi của Noah mà giật phắt lên, phơi bày cặp đùi nõn nà của con bé ra trước ánh mắt thèm thuồng và khinh bỉ.
“Chát!” Làn da trắng muốt tội nghiệp ấy run lên bần bật dưới làn roi vun vút, và rồi một tiếng thét chói đến xé tai, nghe chẳng khác nào tiếng ngựa hí vang lên.
Con bé đó… Noah, nó đau thật sự đấy.
Chẳng phải giả vờ giả vịt gì đâu, đau đến xé gan xé ruột ấy chứ.
Hai gò má nó càng lúc càng đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, nó khóc thét lên, tiếng khóc nghe ai oán não nề.
Nhưng Phu nhân thì nào có động lòng. Bà ta vẫn cứ vung roi tới tấp. Quất rồi lại quất, quất đến khi nào hả dạ thì thôi.
Đến cả Cha xứ, người vốn nổi tiếng là từ bi, cũng không chịu nổi cảnh tượng man rợ đó, bèn vội nắm lấy cổ tay đang vung roi của Phu nhân.
“Xin Phu nhân dừng tay! Các vị Pháp sư sắp đến rồi. Chuyện tra hỏi phù thủy, thiết nghĩ nên để cho họ định đoạt thì hơn.”
Lời khuyên nhủ chân thành là thế, nhưng với một người đàn bà độc đoán như Phu nhân, ngoài Ông chủ ra thì làm gì có ai chen vào tai bà ta được nửa lời. Bà ta gạt phắt tay Cha xứ ra, rồi lại càng ra sức quất mạnh hơn nữa.
[Nguồn: Yukiln.com]
“Đau hả? Hay là không đau? Không la hét lên thì làm sao người ta biết được cơ chứ, đồ ngu!”
Tôi thực sự không thể nào nhìn nổi cảnh Noah khóc lóc vật vã như vậy nữa, đành nhắm nghiền mắt lại.
Sợ hãi. Kinh hoàng tột độ. Trong lòng tôi dâng lên một nỗi hối hận đến cào xé tâm can. Chính tôi, chính sự hèn nhát của tôi đã đẩy con bé vào tình cảnh này, đã tố giác bí mật mà nó cố sống cố chết che giấu với Phu nhân. Đáng lẽ ra, người duy nhất có thể đứng về phía nó, che chở cho nó… chỉ có thể là tôi thôi chứ!
Con bé Noah ấy, nguồn gốc của nó là một đứa nô lệ được Ông chủ tôi mua về từ chốn nào đó.
Cái “phiên tòa phù thủy” khốn kiếp đó diễn ra, thì cũng tầm hai tuần trước, Ông chủ dắt nó về nhà. Người nó chỉ độc một manh áo vải mỏng tang, còn của nả riêng thì duy nhất có cái gương tay con con, lúc nào cũng được nó ôm khư khư trước ngực.
Tôi vẫn luôn đinh ninh, đám nô lệ thì lúc nào cũng bị đối xử tàn tệ, thân mình lấm lem bùn đất. Nhưng Noah thì khác hẳn, chẳng giống chút nào.
Trên người con bé chẳng có lấy một vết bầm tím, mái tóc được cắt tỉa cẩn thận, lại còn được chải chuốt gọn gàng.
Đôi mắt to tròn ngơ ngác của nó, với con ngươi màu đỏ rực như đá ruby, cứ chớp chớp, long lanh đến lạ.
Còn làn da thì trắng mịn, nõn nà như sữa tươi mới vắt.
Nghe phong thanh đâu thì nó mới chỉ hơn 12 tuổi một chút. Nhìn cái tướng tá ngon lành của nó thì biết ngay là hàng “tuyển”, chắc chắn giá bán phải trên trời lắm.
“Thấy sao nào, mỹ nhân đấy chứ, phải không?”
Ông chủ vừa nói vừa đẩy Noah ra đứng trước mặt Phu nhân.
Cái giọng điệu khoe khoang ấy của ông ta, chẳng khác nào mấy tay buôn đồ cổ vừa vớ được món hời khi đi buôn xa. “Hàng độc đấy, không đùa được đâu!”
Mặt Phu nhân lúc ấy sầm sì, giận đến tím gan tím ruột. Chẳng là Ông chủ nhà tôi đi công cán mua gia vị, ai dè lúc về lại tha thêm một con bé nô lệ, cùng với hai bao hồ tiêu. Bảo sao Phu nhân chẳng điên tiết lên cho được.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, cuối cùng thì cũng chỉ vì một câu của Ông chủ, thế là Noah nghiễm nhiên trở thành con hầu trong dinh thự này.
“Hay con bé đó là nhân tình của ông ta giấu tiệt đi?” – Bỗng dưng không biết từ xó xỉnh nào lại rộ lên cái tin đồn chết tiệt ấy. Rằng Ông chủ đã nhân chuyến đi buôn mà tậu luôn con bé về làm bồ nhí, rồi khéo léo cài nó vào đám con hầu chúng tôi. Đúng là cái thứ miệng lưỡi độc địa. Chẳng một ai trong cái dinh thự này ưa nổi một đứa nô lệ gốc gác mờ ám, bí ẩn như thế cả.
Thế nhưng, riêng tôi thì lại thấy con bé chẳng hề giống như những gì người ta đồn thổi.
Noah, theo cách của nó, cũng đã cố gắng học hỏi lề lối, phép tắc trong nhà. Mà tôi còn biết một điều nữa, con bé thường ngày mặt cứ lầm lì, khó đăm đăm ấy, hễ mà được ai khen một câu là lại bẽn lẽn, ngượng ngùng trông đến là đáng yêu, y như mấy đứa trẻ con bằng tuổi nó vậy.
Có một lần, tôi tình cờ bắt gặp Noah lén giấu phần sữa với bánh mì trong bữa trưa vào cái túi tạp dề. Thấy nó cứ thập thò, lén la lén lút chuồn ra khỏi dinh thự, tôi cũng lấy làm tò mò, không biết nó định đi đâu làm gì, thế là bèn âm thầm bám theo sau.
Noah ngồi thụp xuống một góc vườn khuất nẻo.